PUMNUC

Hướng về ánh mặt trời

HIỂU VỀ TRÁI TIM

 
        

        Một buổi chiều đẹp trời, sau giờ tan tầm, mẹ vừa về đến nhà, Ngoại bà bà đã "mắng vốn" con trai:"Ngoại cũng cực khổ chinh chiến từ nhỏ đến giờ, vậy mà làm văn tả mỗi mình mẹ thôi!!!". Vậy là ngoại "xù" hai mẹ con. Còn ông ngoại thì la làng: "Có một sự cướp công không hề nhỏ, ông ngoại cũng chở đi học sao không thấy đưa vô bài tập làm văn"- Phán cho một câu rồi "hầm hầm" bỏ đi luôn...
       Còn mẹ, hồi hộp không dám mở tập con ra xem, không biết "áng văn bất hủ" của con tả mẹ như thế nào, lỡ mà...Mẹ tưởng tượng ra trong "tác phẩm kinh điển" của con, tả mẹ như vầy:"Nhà em có nuôi một bà mẹ. Mẹ em rất thích chơi cùng với em, mẹ rất hay chơi "ăn gian". Trò chơi mà mẹ thích nhất là mặc quần short, áo thun cùng bắn cung chima đùng đùng vào cửa kiếng nhà ông ngoại. Lúc em không ngoan, mẹ la làng, hai mắt trợn tròn và tay cầm cây chổi lông gà....". Ơn trời, đừng đưa hình ảnh mẹ như vậy vào "tác phẩm lãng mạn của con"!!!
       Mẹ mở hí hí tập ra đọc:
      
             Sau tác phẩm ấy "xuất xưởng", con trai bị ông bà ngoại "cạch mặt nghỉ chơi", còn mẹ cũng giả bộ "giãy đành đạch" hỏi cắc cớ: "Gấu có thấy mẹ xinh đẹp không?". "Mẹ là siêu đẹp, đẹp nhất trần gian" - Con bắt đầu sạo đây- "Vậy mẹ có nấu ăn ngon không?"."Siêu ngon, chuẩn cơm mẹ nấu"- Là từ chính xác con dùng từ game show trên TV đây- "Vậy sao hổng thấy tả trong bài tập làm văn ta?". Con hứa hẹn:"Năm sau đi mẹ, lên lớp khác con sẽ tả mẹ giống y như vậy mà, đừng giận!". Hai con gấu chúng ta là vậy, nhà ngoại không thể thiếu hai con gấu được, phải rần rần như vậy mới có không khí.

      Chắc ông trời cũng nhìn thấy được "tố chất siêu quậy" của mẹ nên không ban cho mẹ một cô công chúa mà cứ phải là con trai, không thể nào dịu dàng được nữa, cứ phải "xù lông nhím", "la làng" con liên tục...
  

      
       Nhưng tận sâu thẳm trong trái tim, mẹ luôn luôn cảm thấy tự hào khi được làm mẹ Gấu. Chính con đã truyền cho mẹ sự dũng cảm và gan dạ để vượt cạn, bình tĩnh vượt qua mọi khó khăn trắc trở như một cuộc dạo chơi, luôn nhớ và tin vào lời con động viên:"Mẹ hãy cười kiểu Mickey, mẹ nhé!". Mặc cho bao sóng gió, mẹ vẫn nắm tay con thật chặt và tự tin vượt qua. Có con trai, trong lòng mẹ luôn có một bông hoa hướng dương, luôn hướng về phía ánh sáng, luôn lạc quan, sống hết mình cho hiện tại.

     Dù bao khó khăn, mẹ cũng đều "vứt" ra khỏi căn phòng của Gấu, thích buổi chiều về cũng "đóng vai" đi học giống con để nghe con "chất vấn": "Hôm nay, mẹ ăn gì? Có ngoan không? Có nói chuyện trong lớp bị cô giáo cho ngậm bút chì không?". Mẹ yêu cả giây phút nằm trên tay Gấu, nghe con kể chuyện bắt kiến, bắn bi trong giờ giải lao...Chỉ cần như vậy, mẹ sẽ cảm thấy cuộc sống này đáng yêu và yên bình biết bao!!!
 

Sunflower

Hướng về ánh mặt trời
Được tạo bởi Blogger.

Người đóng góp cho blog

Blogroll

About

Blogger templates

Blogger news