PUMNUC

Hướng về ánh mặt trời

KHI MẸ BỆNH......!!!

 
 

 
 
            Mẹ ghi lại tất cả những lời đối thoại giữa mẹ và Gấu khi mẹ bệnh. Mong Gấu khi trưởng thành đọc lại và sau này luôn nhớ hãy chăm sóc "Người phụ nữ của cuộc đời mình" mãi mãi như thế nhé!!!
       16h30:
        Nghe tiếng dừng xe của ông ngoại, mẹ không thể dậy nổi nhưng đã nghe tiếng Gấu kéo vali, tự mở cổng và không quên kêu chú chó Mi Mi không được chạy ra đường. "Mẹ ơi, con thấy xe rồi nè, mẹ đã về rồi, thích quá..". Con trai chạy đi kiếm mẹ, khi con bước vào nhà thì nhà sẽ không thể nào im lặng trong 30 giây. Mẹ cố ngồi dậy và bước ra. Lúc nào đi học về, hai mẹ con mình cũng là như thế này:
- Con trai: Sao hôm nay mẹ đi học về sớm vậy mẹ? Cô giáo la mẹ hả? Mẹ không ngoan hả?
- Mẹ: Mẹ muốn con trả lời trước. Hôm nay học thế nào hả con? Có vui không?
- Con trai: Rất ổn mẹ ơi, rất tốt. Hôm nay con học vui lắm.
- Mẹ: Vậy cô giáo có phê bình con nói chuyện trong lớp không? Con viết chữ thế nào?
- Con trai: Mẹ ơi, chỉ có nói một chút...mà con không có nói chuyện nhiều mà cô bắt con chép phạt rồi nói mẹ ký tên vào. Con làm toán đúng, chính tả đúng....mà chữ viết xấu có chút xíu hà mẹ....
     Con trai ôm mẹ và bảo: "Con thích mẹ quá. Mẹ là người bạn tốt nhất của con". Và thế nào cái cách để con làm cho mẹ quên đi lỗi của con là con sẽ đánh lạc hướng mẹ sang câu chuyện khác:
- Con trai: Sao mẹ không hỏi hôm nay con trai mẹ ăn cơm với gì?
- Mẹ: Vậy buổi trưa con ăn gì nè? Con có tự uống thuốc như mẹ dặn không?
- Con: Dạ có mẹ. Buổi trưa con ăn cơm với trứng, với cá và canh cải, nhưng mà con xin cô thêm một chén cơm nữa. Buổi chiều con ăn bún riêu cua.....
- Mẹ: Tối nay mẹ muốn nói chuyện với con một chút được không Gấu? Về chuyện con nói chuyện trong lớp....
- Con: Con tưởng mẹ....quên rồi. Con sợ mẹ buồn, mẹ giận lắm, con xin lỗi mà mẹ!!!
- Mẹ: Mẹ nhắc Gấu rất nhiều lần rồi sao cứ nói chuyện trong lớp, lần này mẹ tha thứ nhưng ngày mai còn mẹ sẽ...phạt con biết không? Hôm nay mẹ bệnh nên mẹ không tập xe đạp cho con được, con có thể tự tắm, ăn cơm rồi học bài được không?
- Con: Sao mẹ bệnh vậy? Tội nghiệp mẹ quá! Là tại con hả mẹ? Con sẽ chăm sóc mẹ mà, con yêu mẹ và cả thế giới này luôn....
 
17h30:
- Con: Mẹ nấu mì hả mẹ? Đưa con phụ mẹ cho, giống như buổi sáng con hay giúp mẹ pha cà phê đó?
- Con: Mẹ ơi, mẹ cho con 3 con tôm còn lại 3 con tôm và rau, mì gói nữa....mà nhắm mẹ có ăn hết chén mì đó không? Con sẽ ăn phụ mẹ cho nha mẹ!
- Con: Mẹ muốn con pha cà phê hông? Hai gói nha mẹ!
- Mẹ: Cảm ơn Gấu. Mẹ chỉ uống cà phê buổi sáng con quên rồi ah.
18h: Con trai tự tắm rửa, tự ngồi chơi xếp hình.
18h30: Hai mẹ con giận nhau
- Con: Mẹ ơi, thầy giáo của dì Bé cho con cây kem socola nè...
- Mẹ: Sao con không vòng tay cảm ơn?
- Con: Con lên rồi mà mắc cỡ quá không nói được....
- Mẹ: Là con trai lớn rồi con phải mạnh dạn....ai cho gì con cũng phải vòng tay cảm ơn chứ!
- Con: Con biết rồi, nhưng mà.....
      Con đi nửa đường không dám cảm ơn nhưng đã "xử lý" cây kem vô bụng rồi. Mẹ giận......không nói chuyện, con năn nỉ ...mẹ im lặng. Gấu buồn, đi qua phòng ngoại và "tâm sự" với ngoại là mẹ giận con suốt đời luôn rồi.
      19h:
      Mẹ sốt không dậy nổi. Bỗng tự dưng có ai đó lấy cái khăn đắp lên trán mà nước lạnh chảy ướt cả một bộ đồ- Là con trai- Hai tay ôm người mẹ hôn lên trán "càm ràm":
- Con: Tội nghiệp mẹ quá! Có con nè, không ai được bỏ rơi mẹ hết (Mẹ nghe con nói mà ....hết hồn). Mẹ ơi, con xin lỗi vì làm mẹ buồn vì con mắc cỡ không nói lời cảm ơn. Con hứa lần sau sẽ sửa mà mẹ...
       19h30:
      Mặc dù là thứ sáu con được mẹ cho phép nghỉ ngơi không học bài. Nhưng con đã tự giác tắt ti vi ngồi vào bàn tập chép, làm toán và học anh văn. Lâu lâu đưa mắt nhìn sang mẹ đầy lo lắng, lại càm ràm:
- Con: Mẹ ổn không mẹ. Trông mẹ buồn quá....
- Mẹ: Mẹ uống thuốc rồi không sao. Con tập chép rồi sáng mai mẹ dạy toán nha...
 
     15 phút sau....
 
    Con chạy sang ôm ngang người mẹ. Hôn lên trán và bảo: " Mẹ quay sang nhìn con đi, khi nói chuyện mình phải nhìn nhau chứ mẹ? Nhìn con nè....Mẹ có muốn nghe con kể chuyện không? Sự tích quả dưa hấu nha mẹ". Và con thao thao: " Ngày xưa có một người tên là...là gì ta...là Vua....rồi xong tự dưng đuổi hai người kia ra đảo trồng dưa hấu.....xong hai người đó cho Vua ăn dưa hấu thấy ngon quá nên...nên sao ta?"
- Mẹ: Ở đâu mà con biết câu chuyện này?
- Con: Dạ, con thấy mẹ buồn. Lúc nãy con léng léng lấy truyện của mẹ con đọc đó mẹ...mà con quên nên con tự nghĩ ra...
- Con: Ah, Giờ con kể câu chuyện Lạc Long Quân và Âu Cơ nha. Con lại luyên thuyên và kết quả là:
- Con: Bây giờ mẹ nghe xong chuyện, Con đố mẹ hãy tìm cho con từ nào có vần "ay" và đặt một câu với vần đó, mẹ không được nhìn bài con nha....
         Rồi tự dưng "người bệnh" trở thành học trò của con.
- Con: Thôi, giờ con hát và dỗ mẹ ngủ nha...mẹ thích bài gì? " Quê hương em biết bao tươi đẹp nha" hay bài :" Nào, mời bạn cùng vui múa vui ca" nha....
        Mẹ không thể tưởng tượng nổi có ngày con vừa hát mà vừa vỗ vào lưng mẹ, xoa xoa lưng kêu mẹ ngủ đi cho đỡ mệt...Đó là hình ảnh mà ngày xưa mẹ hay làm với Gấu....
Cảm ơn Gấu rất nhiều!!!
      Nhưng thật sự mong ước sâu xa của mẹ, khi trưởng thành con trai mẹ cũng chu đáo và chăm sóc ân cần "người phụ nữ của cuộc đời con" như thế. Khi con trai gieo yêu thương sẽ gặt được ...yêu thương, con trai nhé!!!
 
 
 
 







0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Sunflower

Hướng về ánh mặt trời
Được tạo bởi Blogger.

Người đóng góp cho blog

Blogroll

About

Blogger templates

Blogger news