PUMNUC

Hướng về ánh mặt trời

NHỮNG ĐỒNG TIỀN LẺ.

        


          Ba tớ hay phàn nàn với mẹ:"Bà sinh nhầm con rồi, nó chẳng phải con gái...", khi ông chẳng bao giờ thấy tớ cầm tiền đếm, tiền lẻ gom lại lâu lâu đưa cho mẹ đi chợ mua rau, chẳng bao giờ xếp gọn gàng. Đi chợ về thì "hốt" một nắm tiền lẻ bỏ trên bàn, mẹ hỏi sao nhiều vậy? Tớ gãi đầu trả lời:"Vì con làm biếng đếm tiền lẻ đưa cho người ta, con lấy đồng tiền lớn cho người ta thối cho lẹ". Đấy, ba tớ lại "mắng vốn" mẹ sinh tớ lộn ngày, lộn tháng, phụ nữ mà không cặn kẽ, chi li, không kỹ càng....Mà cũng đúng, cái ví của tớ rất hiếm khi có tiền lẻ vì không thích ngồi đếm từng tờ mất thời gian, bỏ hết ra ngoài bàn cho gọn nhẹ.
 
  
          Hôm sang Nhật Bản công tác, tớ "tung tăng" trong siêu thị, tớ quan sát thói quen của người dân bản địa. Tớ thấy họ xài tiền xu rất thông dụng, cách mua hàng và nhận tiền thừa cũng rất trân trọng và kỹ càng. Không như tớ, đi siêu thị còn tiền xu thừa tớ bảo cô bán hàng đổi kẹo cho tớ ăn. Rõ ràng, có sự khác biệt trong cách sử dụng những đồng tiền xu lẻ. Tớ thắc mắc hỏi bác hướng dẫn viên. Bác ấy bảo rằng: Nét đặc trưng của người Nhật đó là tinh thần võ sĩ đạo và cái cách họ sử dụng đồng tiền xu thể hiện sự tôn trọng đối với hình ảnh quốc gia, nền kinh tế của họ. Họ quan niệm rằng có một xu mới có hai xu, có hai thì mới có ba, bốn và nhân lên gấp bội. Có nghĩa là phải biết tiết kiệm từng đồng, dành dụm thì mới giàu có. Giống như ông bà Việt Nam mình có câu:"Kiến tha lâu cũng đầy tổ". Tớ tròn mắt lắng nghe và tự cảm thấy xấu hổ về "cái tính trớt quớt" của mình. Thì đồng tiền của nước tớ cũng có hình ảnh Hồ Chủ tịch đầy tự hào kia mà!!!
 
           Sau này, tớ tập cho mình thói quen gom tiền lẻ, xếp ngay ngắn và nếu có thời gian tớ thích cuối tuần sẽ tung tăng đi chợ quê. Gửi xe, tớ đi bộ dọc hai bên hông chợ, tớ thích đi ngang qua chỗ những cụ già bày ra cái thúng bán những rau củ trong vườn nhà. Mặc dù, "level" nhận biết rau trong bưng của tớ có "giới hạn" nhưng tớ thích mua hết. Hôm tớ thấy một bà cụ ngồi trong góc tối bán một rổ quả "trứng gà" (quả lê- ki- ma) mà hổng có ai hỏi mua. Tự dưng, tớ nhớ bà nội da diết, sao giống bà nội quá, cũng lưng khòm khòm, bán những quả trong vườn nhà để mua quà vặt cho mấy đứa cháu. Tớ xếp lại một xấp tiền lẻ gọn gàng và hỏi mua rổ lê-ki-ma. Bà hỏi:"Con có biết ăn không mà mua?". Tớ cười cười:"Dạ, nhà nội con cũng từng có mà bà!". Bà bảo con đừng đưa "đồng tiền to" bà chẳng có tiền để thối lại, bà thích mấy đồng bạc lẻ mua mấy bịch bánh cho mấy đứa cháu nó vui.
 
          Đúng là, việc tốt bắt đầu từ những việc nhỏ nhất. Những đồng tiền lẻ cũng có những "mệnh giá" của riêng nó, trên những đồng tiền lẻ cũ kỹ ấy vẫn mang biểu tượng một dân tộc, biểu tượng của một nền kinh tế quốc gia.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Sunflower

Hướng về ánh mặt trời
Được tạo bởi Blogger.

Người đóng góp cho blog

Blogroll

About

Blogger templates

Blogger news