PUMNUC

Hướng về ánh mặt trời

RỒI EM SẼ NHÌN THẤY ÁNH SÁNG NƠI CHÂN TRỜI!!

       


        Nhìn em đang quẫy vùng trong mệt mỏi, nét mặt buồn phiền trong giấc ngủ, không còn vui tươi hồn nhiên như lúc trước. Hai tự hỏi sao những chuyện này lại xảy đến với nhà mình một lần nữa. Em không giấu nỗi buồn và nét mặt đó trong lòng mình được. Có lẽ, em sợ mẹ buồn và bệnh nặng thêm nên cứ phải một mình "tự bơi" và gánh chịu. Những điều hai mong chờ và hy vọng đã không thành sự thật. Chỉ có điều nó đến sớm quá mà em thì chưa đủ kinh nghiệm sống và bản lĩnh để vượt qua. Hai nhìn thấy được nét mặt buồn phiền của ba, buồn nhưng không nói và thể hiện ra được. Nhưng biết làm sao cuộc đời này, chữ "ngờ" có mấy ai mà học cách đoán trước và đối phó đâu em.

       Mấy chị em mình đứa nào cũng tự cố gắng, tự nỗ lực học hành, sống và làm việc để không bao giờ làm phiền lòng ba mẹ. Nhưng, hôn nhân là một chuyện không đơn giản, không phải do tự chúng ta quyết định được và không phải bản thân mình muốn nắn như thế nào thì nó ra như thế đấy. Đó là câu chuyện cần có "hai người đồng lòng phối hợp ăn ý", nên đôi khi ngồi suy nghĩ thì cũng chẳng biết trách ai, chỉ cảm thấy buồn. Chỉ trách con người chỉ vì sự ích kỷ của mình để làm tổn thương đến người khác. Họ chỉ nghĩ rằng chỉ có họ là biết thương yêu cha mẹ gia đình họ, biết sống vì danh dự, còn họ có thể xem thường, không cần quan tâm cảm giác và tình cảm của người khác. Em nói đúng, người khác có thể làm chúng ta tổn thương nhưng không một ai được phép "xúc phạm" cha mẹ mình, chúng ta cũng biết bảo vệ gia đình mình theo cách của chúng ta chứ!



         Vậy nếu em muốn khóc, hãy cứ khóc, không cần phải kìm nén. Em bảo rằng thấm thía những gì hai đã trải qua. Sao hai sống và vượt qua được ư??? Không ai thương mình khi chính mình không biết trân trọng bản thân và cuộc sống của mình, em ah!

          Em muốn tự tử, muốn chết sao??? Hai bảo rằng hai sẽ chỉ cho em cách chết để đẹp nhất, không mất hình ảnh nhất. Hai sẽ chỉ cho em thấy rằng "xuống dưới đó" không mỉm cười vui vẻ đâu, xuống dưới đó chỉ nhìn thấy con mình mà chẳng có chạm vào, chẳng thể nào ôm con vào lòng để cảm nhận hơi ấm....Chết là cách lựa chọn "hèn nhát" yếu đuối! Ngoài kia, biết bao người họ giành giật từng giây phút để được sống, dù ngắn ngủi. Em có biết được sống là quý giá đến mức nào không? Đừng để "sĩ diện hão" giết chết chính bản thân mình, cứ hãy mạnh dạn đối diện cuộc sống hiện tại, chỉ có dám đối diện em mới tìm ra được lối đi không bế tắc.

         Hai vui mừng khi em nói câu cảm ơn, chỉ vì một câu nói của hai mà làm động lực để em phấn đấu, cố gắng bằng ý chí để thi đậu chuyên môn em thích. Hai đâu giỏi giang gì và cũng không thích "giảng đạo" lý thuyết với em, chỉ là hai truyền cho em những kinh nghiệm đã vượt qua của chính mình. Vậy, em hãy lấy đó làm động lực để mình đứng lên, tiếp tục sống, hãy làm lại một lần nữa trong kỳ thi cao học và hãy trả lời hai bằng kết quả. Đừng ủ rũ, than phiền, nói nhiều mà hãy.....làm đi!!!


          Buồn ư? Cuộc sống này là vui buồn, đắng cay lẫn lộn và tiếp nối nhau, ăn thua là cách chúng ta nhìn nhận theo chiều hướng nào, vậy thôi. Khi chúng ta mất niềm tin vào mọi người xung quanh thì hãy tin vào bản thân mình, tạo ra niềm tin của chính bản thân mình để vượt qua khó khăn. Em nên nhớ rằng hạnh phúc không bao giờ là vay mượn, không gì vững bền bằng chính đôi bàn tay của mình tạo nên.

          Khóc xong, khóc cho đã, tự lau nước mắt. Hai biết em sụp đổ và thất vọng nhiều lắm. Nhưng "sụp" chỗ nào thì lấp đầy chỗ đó mà đứng lên. Em không nhìn thấy đôi chân hai sao, "đầy sẹo" và đôi khi "chảy máu" không còn đẹp đẽ nữa nhưng chẳng bao giờ "quỳ" xuống một cách tùy tiện, chỉ là trượt té, trầy trụa và.....tự đứng lên!

          Em có nhìn thấy hai đứa nhóc của mình không? Lớn lên từng ngày. Hai thích một buổi chiều hoàng hôn vừa khép một chút, nắng còn rớt lại sân sau nhà mình. Hai anh em tụi nó ngồi cửa sau xem mấy chú gà con tung tăng. Nắng chiều ngược một chút ánh sáng vào vai hai anh em in lên tường, thằng anh quàng tay ôm vai thằng em nói nhỏ:"Em Cool, có thấy mấy con gà tung tăng với mẹ nó không, nhìn dễ thương quá!", rồi thằng anh hôn lên đôi má em mỉm cười tủm tỉm. Đấy, hạnh phúc của mình, tình yêu của mình đấy, em thấy không!!!


          Dù biển có động, trời có bão, nổi dông tố cuồn phong đến cỡ nào thì chúng ta vẫn cứ hy vọng.....sẽ thấy ánh mặt trời hừng sáng nơi chân trời, em nhé!


        

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Sunflower

Hướng về ánh mặt trời
Được tạo bởi Blogger.

Người đóng góp cho blog

Blogroll

About

Blogger templates

Blogger news