PUMNUC

Hướng về ánh mặt trời

YÊU LÀ....NÂNG ĐÔI CÁNH ĐỂ CON BAY!

        

           Hôm nay mẹ đọc trên face một bức thư của một người mẹ gửi cho đứa con trai của mình du học nơi đất Mỹ, cậu bé hơn con chừng mấy tuổi thôi nhưng đã một mình tự lập học nơi xứ người. Bức thư rất cảm động, mẹ ngồi khóc. Khóc vì mẹ cũng có một điểm chung với người mẹ ấy, thương con như cắt nhưng vẫn phải vui cười để con học hành, để con vững bước mở ra những trang sách của chính cuộc đời mình. Một sự hy sinh mà không phải bà mẹ nào làm cũng được!
 
          Hôm rồi, có người bà con điện thoại bảo mẹ, con gái của cô ấy đoạt học bổng du học sang Úc, nhưng cô ấy chẳng cho đi, bảo rằng con gái không cần phải học cao, hơn nữa chỉ có mỗi đứa con nhớ lắm không chịu được, muốn gần con. Mẹ bảo, nếu là mẹ thì mẹ sẽ quyết định ngược lại. Cô ấy bảo mẹ là:"Không biết thương con, dở người!".
 
          Mỗi bà mẹ sẽ có cách thương con cũng chẳng giống nhau. Nếu mẹ có cả con trai và con gái, mẹ sẽ luôn dạy các con mở rộng kiến thức, bước ra thế giới bên ngoài để thấy rằng chúng ta rất nhỏ bé, kiến thức còn hạn hẹp và còn nhiều thứ phải trau dồi học hỏi. Mẹ tin rằng đến thời đại các con, việc đi lại giữa các quốc gia, học tập nâng cao kiến thức không còn là "chuyện xa vời". Mẹ tin chắc điều đó. Và rồi...các con cũng sẽ xa vòng tay của mẹ!
hình minh họa
         Uh, thì xa con người mẹ nào không thương, không nhớ. Nhưng sao phải khóc, phải buồn khi nhìn con mình tự lập, vững bước trên đường đời, con tự tin hòa nhập với thế giới rộng lớn. Yêu các con không có nghĩa là giữ các con trong vòng tay mà là nâng đôi cánh để các con bay thật cao và xa....
 
     

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Sunflower

Hướng về ánh mặt trời
Được tạo bởi Blogger.

Người đóng góp cho blog

Blogroll

About

Blogger templates

Blogger news