PUMNUC

Hướng về ánh mặt trời

YÊU NHỮNG VẾT RẠN DA, CON TRAI NHÉ!!!

        Cuối tuần, hai mẹ con đùa nhau, con hay lật bụng thổi và phát hiện:"Mẹ ơi, trên bụng mẹ có vết gì nè, con mèo cào mẹ hả?". Lúc nào, phát hiện có điều gì bất thường trên cơ thể mẹ, hay bị vấp té trầy chân thì giọng Gấu sẽ thế này:"Tội nghiệp mẹ quá! Con sẽ đánh con mèo đó cào đau bụng mẹ". Mẹ giải thích với con là: đó là vết rạn da bụng mà khi mẹ mang thai Gấu, lên ký rất nhiều, bị nứt da và để lại dấu mãi mãi như vậy đấy! Mẹ biết con chưa hiểu nhiều khi mẹ giải thích, chỉ biết là sợ mẹ bị đau. Uh, mẹ không sợ đau, mẹ chỉ cảm thấy rất tự hào về những vết rạn xấu xí đó, vì mẹ Cún đã được làm mẹ của Gấu. Con bảo là:"Con xin lỗi vì lúc nhỏ con làm mẹ đau, con lấy chân đạp bụng mẹ thật mạnh".
 
         Nếu con trai hỏi:"Điều gì làm mẹ hạnh phúc nhất?". Mẹ không cần phải suy nghĩ mà trả lời: được làm bà mẹ của "siêu quậy"!!! Đó là ngày mẹ tròn mắt khi thấy hai vạch trên que, đó là khi đi khám bệnh bác sĩ thông báo mẹ không phải bệnh tật gì mà đang mang thai được 12 tuần tuổi, đó là khi mẹ thấy một cái chấm nhỏ chưa thành hình hài nhưng đã có tim thai. Gấu xuất hiện đầy bất ngờ, ngoài dự kiến, mẹ chẳng biết và cứ chạy nhảy tung tăng và cho dù con xuất hiện mẹ phải khép lại bao ước mơ, dự định thì mẹ mãi mãi không bao giờ hối tiếc con trai nhé!!!

         Mẹ là người luôn giữ một "phom dáng" nhất định, không ốm mà cũng không mập nhưng khi biết mình đã trở thành một bà mẹ, mẹ chỉ làm một việc duy nhất là tất cả để con khỏe mạnh không còn quan trọng nó mập ốm như thế nào vì mẹ nghĩ mình được làm mẹ, được hạnh phúc cũng là một nét đẹp của sự rạng ngời mà. Mẹ sẽ diễn tả cho Gấu thấy khung cảnh của mẹ "bị ngén", vì bình thường mẹ ăn đã hay bị trào ngược dạ dày nên khi mang thai Gấu lúc nào trong bữa cơm mẹ cũng để kế bên là một cái thau....để ói! Mẹ ói liên tục, ói đến lã người nhưng mẹ làm được một việc là ói và ăn là hai chuyện song song, luôn hát bài:"ói xong ăn tiếp, ăn xong lại ói". Giờ nghĩ lại mẹ "lỳ" thiệt vì mẹ sợ con sẽ không có "chất" và không phát triển bình thường. Mẹ ăn không nhiều nhưng ăn liên tục từ ăn chè, ăn bún mắm, thịt gà, bánh tráng thịt chà bông, mì gói....Nên mẹ tăng cân rất nhanh. Mẹ có bác sĩ riêng theo dõi con từ lúc 12 tuần tuổi đến lúc mẹ sanh. Bác sĩ tư vấn cho mẹ chế độ ăn uống để tăng cân vừa phải, để sau khi sinh còn lấy "phom dáng" như cũ. Nhưng mẹ mặc kệ! 3 tháng là những vết rạn bắt đầu hình thành trên bụng và đùi của mẹ. Gấu hãy tưởng tượng "bà mẹ siêu quậy" của con sáng nào cũng uống cà phê sữa đá, không thể thiếu món đó và nếu mà hôm nào nghỉ ở nhà thì thế nào cũng là 02 ly. Cũng có thể mẹ ghiền cà phê từ lúc mang bầu con trai. Mẹ có cảm giác rằng khi mang bầu mẹ đã bộc lộ tố chất của một "bà mẹ bá đạo", sao một ngày mẹ đi làm, đi học hơn 60 km, kẹt xe ngút ngàn mà mẹ không mệt như bây giờ. Không khóc chỉ toàn cười là cười, đi thi leo tới lầu 4 mang cái bụng thật to, đau bụng làm bài không được....cũng cười toe toét mà rầm rầm nói chuyện với con:"Làm ơn, để mẹ làm bài thi xong rồi đạp". Và sở thích thứ hai là xem phim hành động hài, hoạt hình, võ thuật, "fast and furious" vì mẹ thích xem siêu xe mừ! 5 tháng mẹ tự đi khám thai định kỳ, qua cầu Bình Lợi, người ta quẹt xe mẹ té. Vậy, con có biết mẹ xử lý y như phim hành động, nhảy xe và và ôm cái bụng bầu lăn tròn, ơn trời là mẹ và con không sao hết! Khi mẹ biết chính xác con là con trai mẹ càng "siêu quậy" hơn, vết rạn của mẹ càng rõ và dài hơn, mẹ tăng cân nhiều hơn mức cho phép vì "thèm ngọt" nhiều quá.

       Những tuần cuối cùng của thai kỳ, con hãy tưởng tượng rằng mẹ xứng đáng với biệt danh là "mẹ Gấu vĩ đại" vì mẹ tăng 18 kg, khi khám đoán con được 3,4 kg, bác sĩ của mẹ la làng và cảnh báo mẹ là sẽ không lấy lại dáng được như xưa đâu. Mẹ đâu có ngán Gấu! Mẹ bắt đầu thấy nặng nề mấy tuần cuối, hai chân sưng phù, tối mẹ không thể ngủ được vì con nằm trong bụng to quá mà đạp và quậy liên tục. Những vết rạn trên bụng mẹ to và đen, sâu hơn và có một số vết nằm trên ngực. Nhưng mẹ chẳng quan tâm, mẹ "háo hức" mong chờ con trai ra đời. Ở nhà một mình, mẹ bắt đầu kiếm chuyện "quậy", đi bộ, tự kiếm chuyện ăn, uống cà phê và xem phim siêu xe, nghe nhạc, xem phim hoạt hình.....làm hết không bỏ sót cái nào. Đến nỗi, cô chủ nhà cũng phải nhìn mẹ mà mắc cười, chưa thấy bà bầu nào "bá đạo như mẹ".

      Ngày sinh nhật mẹ, mẹ chỉ ao ước một điều duy nhất:"cho con được đau đẻ trúng ngày hôm nay". Mẹ đi tới đi lui, đi xuôi đi ngược lầm rầm khấn trong bụng. Mà sao không thấy gì, chờ hoài và đợi....Buổi tối, mẹ được tổ chức bữa tiệc sinh nhật cùng con, mẹ chỉ đòi ăn thịt gà thôi. Nhưng mà mặt mày "bí xị" vì chưa đau bụng đẻ. Mẹ ao ước hai mẹ con sinh cùng ngày mà! Mẹ còn nói là nhớ để dành mẹ một cái đùi gà lỡ mẹ đau đẻ thì mẹ phải ăn được cái đùi gà rồi mới sinh em bé. Hôm đó, mẹ ngủ mà "ấm ức" trong lòng vì chưa được "đi đẻ" đúng ngày sinh nhật.

      3h sáng ngày hôm sau, đang ngủ mẹ cảm thấy bất thường, mẹ chuyển dạ, Gấu ạ! Việc đầu tiên mẹ nói là phải nấu mì gói và cái đùi gà hôm qua sinh nhật của mẹ. Mẹ phải ăn thì mẹ mới có sức sinh con được. Nghĩ lại mẹ thấy mắc cười, đau bụng đẻ mà ngồi hít hà...cà ẹo cà ẹo ôm bụng mà ăn hết tô mì gói. Chưa nhập viện, sáng ra mẹ còn tung tăng uống cà phê sữa đá, mẹ ăn cơm trưa bình thường, đi lang thang trong sân....13h mẹ mới chịu đi vô nhập viện.

      Nhập viện phòng cấp cứu, bác sĩ bảo mẹ mới:" mới 2 phân thôi nên phải đợi". Giờ thì mới thấm cái cảm giác đau đẻ. Khi chuyển vào phòng sanh là đã bị cách ly rồi, Gấu ơi! Mẹ chỉ có một mình không cho người nhà vào, vừa bước vào phòng sanh là mẹ thấy "hãi" liền, một bà thì đau quá la trời, một bà thì ôm cái giường chửi ông chồng, một bà thì ôm cái giường khóc....Mẹ bị sốc và khóc liền tại chỗ!!! Nhưng một lúc cũng kịp định hình lại khi bác sĩ hỏi ý kiến mẹ sinh thường hay sinh mổ vì bác sĩ đoán con là hơn 3,4 kg rồi. Mẹ vẫn kiên định không thay đổi: quyết tâm sinh con trai bằng phương pháp sinh thường. Và kể từ đó, mẹ đã "trở lại và nguy hiểm hơn xưa"! Mẹ bắt đầu "lỳ" với cảm giác xung quanh, ai làm gì mặc kệ, mẹ chỉ nghe hướng dẫn của bác sĩ thôi. Con có tin là mẹ uống hết 1 lốc sữa tươi không? Người ta đau bụng la "ầm ầm", còn mẹ đi lang thang trong phòng nói chuyện rào rào, còn nhờ người :"kêu dùm tui người nhà dẫn tui đi ăn cơm thì tui mới đẻ được". Ai cũng mắc cười hết! Vậy mà mẹ dám ăn hết nửa dĩa cơm mới ghê, bà ngoại nhìn mẹ cũng hết ý kiến luôn.

         Khoảng 19-20 h gì đó, mẹ đã không thể đi được nữa, cô y tá bắt mẹ lên bàn sanh lạnh ngắt. Vậy mà không sợ, chỉ lo lắng lỡ mà "rặn" không được sợ móp cái đầu của con thôi. Mẹ không muốn có một rủi ro nào đối với con. Kể từ giây phút đó mẹ sống bằng hai từ "ý chí". Cái cảm giác đau mà không thể chịu được, chỉ có chết đi là sẽ đỡ hơn thôi nhưng mẹ không than thở và không la một tiếng nào, mà cố gắng rất tỉnh táo để nghe theo hướng dẫn của cô y tá từ cách thở, cách rặn như thế nào để con ra đời ổn nhất. Mẹ sợ nhắm mắt lại nên cứ phải nói chuyện với cô y tá, còn người ta thì cứ "làm nhiệm vụ chuyên môn", cô y tá giơ cây kéo lên mẹ nhìn thấy và cứ như thế "cắt sống" nhưng chẳng thấy đau vì đau bụng đẻ quá. Xong "thủ tục cơ bản" nhưng mẹ phải nằm chờ bác sĩ của mẹ đang trên đường đi taxi tới. 22 giờ đúng, Gấu oe...oe ra đời khỏe mạnh và hồng hào, mặc dù không trùng ngày sinh nhật với mẹ nhưng "hai mẹ con siêu quậy chúng ta" cùng trùng ngày sinh AL, con thấy Ông trời hay không??? Khi cân con được gần 3,9 kg bác sĩ la trời:"Sao ca này thai to mà lại để sinh thường". Sinh con thì có 10 phút mà hậu phẫu cho mẹ hết hơn 1 tiếng, bác sĩ còn bảo với mẹ là:"Chích hết thuốc gây tê 3 mũi mà sao vẫn chưa may xong". Ôi trời!!! Mẹ có thèm nghe đâu, mắt thì không dám nhắm cứ nhìn qua xem người ta làm gì với con trai, mẹ quan sát hết vì sợ nhầm con, chỉ khi thấy người ta đeo tên và ngày giờ sinh, ẵm nhóc mẹ đến bên cho mẹ hôn thì mẹ mới yên tâm.

        Sinh xong cho tới giờ những vết rạn da vẫn như vậy Gấu ah, dĩ nhiên là không thẩm mỹ tí nào rồi. Nhưng mỗi lần sờ lên những vết rạn đó mẹ cảm thấy tự hào khi được làm thiên chức của một người mẹ và mỗi lần gặp khó khăn mẹ lại tự nhắc nhở phải mạnh mẽ, can đảm như lúc vượt cạn. Vậy thì Nhóc ơi, mai sau con hãy hôn những vết rạn da của "người phụ nữ của đời con", hãy cảm ơn cô ấy vì sự hy sinh, hãy yêu cô ấy nhiều hơn cho dù những vết rạn da rất xấu xí, ngoằn ngèo như vết mèo quào, Gấu nhé!!!

    P/S: "Mẹ siêu quậy" của Gấu,
 

        
       

 

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Sunflower

Hướng về ánh mặt trời
Được tạo bởi Blogger.

Người đóng góp cho blog

Blogroll

About

Blogger templates

Blogger news