PUMNUC

Hướng về ánh mặt trời

HÀNH TRÌNH VẠN DẶM LUÔN BẮT ĐẦU TỪ NHỮNG BƯỚC CHÂN NHỎ.

        

 
          Chuông điện thoại đổ dồn, nhìn màn hình không thấy hiện tên trên danh bạ, nhưng linh cảm số máy này gặp ở đâu rồi thì phải, tôi bấm nút nghe.
           - Anh tên K, làm ở xã X, huyện Y! cách đây mấy năm em có làm việc ở xã anh, nhớ không?
         Tôi chưa định hình, cố lục tung trí nhớ vẫn chưa hình dung nhưng vẫn cứ ậm ừ:
         - Ah, nhưng có việc gì không anh?- Vừa hỏi tôi cố nhăn trán để nhớ là ai.
        - Cách đây mấy năm em có công tác ở xã anh đó. Anh gọi điện thoại là để cảm ơn em!
        Tôi càng ngạc nhiên:
          - Vì sao lại cảm ơn em? Em có làm gì cho anh đâu?
         - Ah...Uh. Hôm nay ở xã anh đại hội, mới xong kết quả kiểm phiếu, anh đã trúng cử. Anh điện thoại để cảm ơn em. Vì câu nói và phân tích của em mà anh đã quay lại trường để học xong bằng cử nhân kế toán và được cơ cấu nhân sự nhiệm kỳ này. Thật sự, rất cảm ơn em.
         Điện thoại tắt, tôi mới ngồi suy nghĩ và nhớ ra người vừa gọi cho mình. Bao nhiêu năm, làm việc biết bao nhiêu đơn vị, gặp biết bao là người nên cứ "lẩn thẩn" chẳng nhớ. Hồi lâu cũng nhớ được lại câu chuyện. Lúc đó, anh là cán bộ xã phụ trách công việc kế toán. Ngày cuối cùng làm việc chốt biên bản xong, anh ngồi thừ ra mệt mỏi bảo rằng:"Sau trận này, anh sẽ bỏ nghề kế toán vì nguy hiểm quá khi không biết quy định mà làm liều. Anh sẽ xin chuyển sang phụ trách thông tin văn hóa của xã cho nhẹ nhàng, còn phụ giúp được vợ con". Tôi hỏi anh:"Vậy anh có yêu nghề kế toán không? Anh có chắc là sang lĩnh vực văn hóa là anh không sai phạm không? có làm là có sai, quan trọng là thấy sai thì sửa thôi". Anh ậm ừ, bối rối:"Anh thích nghề kế toán, lúc trước cũng có đi học nhưng vì nhà xa thành phố quá, rồi công việc, rồi nhậu nhẹt khách khứa của sếp, nào con nhỏ...anh cứ nghỉ học suốt rồi nản bỏ luôn".
 
           Vừa sắp xếp chồng chứng từ, tôi cười cười bảo:"Con người ta nếu không muốn thì tự cho mình nhiều lý do lắm, ăn thua là có muốn và quyết tâm làm hay không thôi, chúng ta đôi khi hơn nhau ở thời điểm và cơ hội, nếu anh không có tri thức xem như tự anh đã loại anh khỏi cuộc chơi, đơn giản vậy thôi!.". Kết thúc đợt công tác đó, tôi nghĩ chắc anh đã chuyển sang công tác khác, phụ trách một bộ phận nhẹ nhàng hơn. Không nghĩ rằng câu nói của tôi lại có chút tác động với anh và đã mang lại một chút động lực để anh phấn đấu hoàn thành tấm bằng cử nhân. Cũng chẳng có gì là lớn lao, nhưng truyền được sự tâm huyết cho người đối diện cũng có một chút ý nghĩa nhỉ?
 
            Suy nghĩ lại lúc đó, tôi như nói chính bản thân mình, chẳng phải là thuyết giáo, tuyên truyền cao xa. Chỉ là những thứ mình đã vừa trải qua và vượt qua để hằng ngày vẫn cần mẫn đi học để thêm kiến thức, vì càng học, càng đọc cứ thấy mình càng thiếu. Càng bước vào thế giới tri thức, càng mở rộng cánh cửa bước ra bên ngoài thấy mình chẳng là cái gì cả, kiến thức mình như "Ếch ngồi đáy giếng".

          Đâu phải học càng nhiều thì sẽ được trở thành "ông này bà kia", không hẳn! Nhưng nắm bắt được tri thức ít ra cũng tự nắm bắt, xoay sở cuộc đời của chính mình, tự mình quyết định con đường mình sẽ đi. Có nhiều lý do, có nhiều khó khăn trước mắt và mỗi giây phút trôi qua, mỗi một ngày trôi qua, chúng ta tự đánh mất cơ hội để cố gắng đến gần tri thức. Thì ai cũng khó khăn, ai cũng bận rộn, nhưng quan trọng ở chỗ muốn có được thành công phải học cách lựa chọn và từ bỏ. Nếu không thể đến đích bằng đường thẳng thì cứ lựa chọn một con đường phù hợp với điều kiện kinh tế, hoàn cảnh của mình để thực hiện. Hành trình vạn dặm luôn bắt đầu từ những bước chân nhỏ mà!!!
 
 
        
    

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Sunflower

Hướng về ánh mặt trời
Được tạo bởi Blogger.

Người đóng góp cho blog

Blogroll

About

Blogger templates

Blogger news