PUMNUC

Hướng về ánh mặt trời

NHỮNG MÓN ĐỒ CHƠI CŨ.

          Mẹ nhớ trong một chương trình phóng sự truyền hình viết về trẻ em ở cao nguyên Đồng Văn. Mùa đông rét mướt, trời lạnh như cắt, một lớp học ngồi giữa ngôi trường chênh vênh trên cao nguyên trống hơ trống hoác, mưa cứ rớt lộp độp dưới trang vở nhòe đi. Vậy mà các bạn ấy vẫn kiên trì hành trình tìm đến con chữ. Giờ ra chơi, không có sân trường rộng thênh thang như con được tung tăng rượt chạy. Trên tay các bạn ấy là những món đồ chơi cũ (có lẽ là được tặng) không còn nguyên vẹn, nhưng ánh mắt thì cứ ánh lên niềm vui sướng, nâng niu món đồ, nâng niu chiếc xe hơi cũ kỹ đã rớt một chiếc bánh, hay ôm búp bê vào lòng như trân quý một báu vật. 
 
 
        
 
 
 
 
 
           Ba tuổi, con hầu như không thiếu một món đồ chơi nào. Chiều tan tầm đón con, nhìn quầy đồ chơi bày bán trước cổng trường con lại "mè nheo" đòi mua xe cẩu. Chiều hôm sau, cũng như vậy và cũng đòi mua đúng một chiếc xe cẩu trong khi mới mua y chang hôm qua. Mẹ không đồng ý và nhất quyết không cho, con gây chú ý bằng cách giãy đành đạch khóc ngất, mẹ chưa kịp phản ứng gì, con đã nhảy xuống xe chạy đến quầy đồ chơi cầm lấy. Đến nước này, mẹ cương quyết không "nhượng bộ" con thêm một lần nào nữa. Mẹ im lặng hốt con lên xe, lấy đai an toàn buộc con thật chặt vào người mẹ, chở về nhà. Trên suốt 7 km đường đi, con cứ giãy giũa và la làng như bị ai đàn áp nhằm gây chú ý của người đi đường. Mẹ mặc kệ. Sau trận "hốt tanh bành" đó mẹ rút ra một kinh nghiệm xương máu là phải dạy dỗ con biết quý trọng những món đồ chơi và cái gì đã quyết thì không "thỏa hiệp" với con.
 
          Dịp đi công tác nào không cần con dặn, mẹ cũng vòng vèo bắt taxi để kiếm mua xe đồ chơi cho con, dù Đà Lạt, Hà Nội hay Nhật Bản. Ra phi trường hình ảnh một bà mẹ "bá đạo" tay thì ôm khư khư chiếc xe hơi thật to, xe đua vượt địa hình....gương mặt hài lòng. Nhưng sau mấy năm, mấy món đồ ấy con vẫn giữ, chỉ khi con có em Cool mẹ bảo con hãy tặng em những món đồ ấy làm kỷ niệm. Con tiếc nuối và chẳng muốn cho, nhưng nhìn em Cool cầm mấy chiếc xe đập tan nát, mẹ cũng buồn như con và tiếc. Không phải là tiếc tiền mà cứ suy nghĩ đến hình ảnh những đứa trẻ ở vùng cao ấy chẳng lấy một món đồ để chơi, mẹ đau lòng!
 
 
         
 
 
 
           Bây giờ lớn hơn một chút, con thích chơi xếp hình, Lego Chima. Mẹ đi chợ mua mấy chiếc rổ to để con phân loại từng loại ô hình để xếp bất cứ thứ gì con tưởng tượng. Con chơi xong biết dọn vào từng rổ cất vào góc phòng để hôm sau chơi tiếp. Để được như vậy, mẹ đã phải mất công sức và thời gian không ít "rèn" con. Sau mấy năm, hôm dọn phòng trên lầu những rổ xếp hình vẫn nguyên vẹn, những kỷ niệm hai mẹ con ngồi chơi từ sáng, tối với nhau cũng còn nguyên vẹn, Nhóc ah!
 
            Con say mê Lego đến mức tuần nào con cũng đi nhà sách để mua, mua riết đến lúc nhà sách không còn nhập được món hàng nào nữa thì lúc trong phòng con cũng chất cao ngất ngưởng. Và dường như không thể nào thỏa mãn hết sở thích đam mê của con. Chơi xong món này là chán, lại chờ đợi cuối tuần thế nào cũng có món mới. Mãi đến một hôm đang đi chơi với ba con, không biết con phát hiện shop trưng bày Lego Chima "hàng hiệu" mới mở lúc nào, con đã giãy đành đạch bắt ba phải đưa vào. Vậy là phải "cầu cứu" đến mẹ, trong khi một món đồ trong đó không món nào dưới tiền triệu. Qua điện thoại, mẹ bảo con:"Mẹ cho con 30 phút để trở về nhà, còn không mẹ sẽ xuống hốt về". Cũng lại sau một "trận tành bành đó", mẹ càng nghiêm khắc với con và không cho mua bất kỳ một món đồ chơi mới nào nữa. Cuối tuần, mẹ kiếm chuyện và bắt con phải dọn dẹp từng món đồ chơi Lego, xếp vào hộp kèm theo bảng chỉ dẫn, dán băng keo và xếp ngay ngắn trong một góc phòng. Mẹ giảng giải và cho xem hình những bạn ở vùng cao còn thiếu thốn, biết trân quý từng món đồ chơi để con hiểu và cảm nhận.
 
 
       
 
 
 
 

 
 
         
          Giờ, những hộp đồ chơi Lego vẫn nằm gọn gàng nơi góc phòng Gấu. Con chơi và cuối tuần tự dọn gọn gàng như mẹ từng làm. Biết trân quý dù một chi tiết nhỏ rớt xuống đất, con cũng cố gắng tìm cho ra. Mẹ hay "kiếm chuyện" bảo:"Gấu ơi, mẹ thích xe này lâu rồi không thấy con ráp hay con hướng dẫn cho mẹ đi". Vậy là, con lôi mấy chiếc hộp cũ, gỡ băng kéo vào ngồi ráp từng chi tiết nhỏ. Con lắc lắc đầu giảng giải: "Mẹ xem nhưng đừng làm mất chi tiết nào nhé vì các bạn khác không có mà chơi đâu mẹ nên mình phải biết quý trọng và cất thật kỹ, mai mốt tặng em Cool nữa".

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Sunflower

Hướng về ánh mặt trời
Được tạo bởi Blogger.

Người đóng góp cho blog

Blogroll

About

Blogger templates

Blogger news